
Mộc mạc hồn quê trong thơ Bạch Văn Tín
Nhà thơ Bạch Văn Tín (sinh năm 1981) hiện là giám đốc của một doanh nghiệp tại Hà Nội. Anh đến với thơ khá muộn, nhưng những vần thơ của anh được nhiều bạn đọc yêu thơ đón nhận. Những câu thơ lục bát của anh như những bài hát chèo, bài ca dao, lời ru quen thuộc thuở xưa, dễ đọc, dễ nhớ, dễ đi vào lòng người bởi ngôn ngữ mượt mà êm ái. Thơ Bạch Văn Tín chân thành, mộc mạc nhưng lại có những câu từ chọn lựa khá tinh tế. Lối viết riêng, cũng là về làng quê về người mẹ, người bà… nhưng cách thể hiện tứ thơ lại có phần khác lạ. Anh luôn đau đáu đi tìm chủ đề và ý tứ mới cho thơ.
Tạp chí Nông thôn mới trân trọng giới thiệu một số tác phẩm của Bạch Văn Tín.
ĐI RA TỪ LÀNG
Đi ra từ chốn thôn làng
Lớn từ hạt lúa mùa màng rạ rơm
Con về mót chút thảo thơm
Mót mồ hôi mặn má đơm hương đồng.
Tuổi thơ ở phía bờ sông
Bồi trong lở đục thành dòng chảy xuôi
Vẳng nghe cánh võng ru nôi
Con cò cõng cả bầu trời tuổi thơ.
Ngõ nhà mầu đất hiền khô
Hoa cau, hoa bưởi, mười giờ... đong đưa
Mái gianh mòn mỏi nắng mưa
Sân nhà rêu phủ trăng thưa lá gầy.
Câu kinh mẹ đọc lâu nay
Vọng từ nguồn cội đong đầy lòng con
Khóm tre bỗng nhú măng non
Sơn ca hòa giọng véo von trên cành.
Vườn nhà sương đậu long lanh
Vương đầy ngõ nhỏ gom thành ban mai.
ĐẬP LÚA ĐÊM TRĂNG
Đêm trăng cha đập lúa chiêm
Trăm nghìn hạt thóc bên thềm xôn xao
Sân nhà chứa giấc chiêm bao
Nâng niu hạt ngọc ước ao một đời.
Nâu sồng ướt đẫm mồ hôi
Gió như xoa dịu lưng người bớt đau
Dưới chân cối đá bạc màu
Lúa cong cong vút qua đầu thóc bay.
Mẹ ngồi tết néo thừng đay
Siết thương buộc nhớ vơi đầy tháng năm
Rơm thơm tay mẹ bổng trầm
Néo ôm chặt lúa lặng thầm dưới trăng.
Con loay hoay tãi mùa màng
Tìm trong những hạt ngọc vàng vị quê
Có con châu chấu ngủ mê
Trăng khuya sáng tỏ lối về tuổi thơ.
Giật mình chợt tỉnh giấc mơ
Bên song thấy bóng trăng xưa đậu tường
Mẹ cha đứng giữa đêm sương
Con nghe tiếng đập muôn phương dội về.
NHỚ LÀNG
Vọng đêm tiếng khóc chào đời
Làng nghèo mẹ mỉm nụ cười đón con
Vầng trăng sáng tỏ đầu non
Lời ru mẹ hát héo hon mấy mùa.
Tuổi thơ con mải vui đùa
Nào đâu biết được bão mưa nhọc nhằn
Đường đê mẹ bấm đốt chân
Liêu xiêu một gánh gian truân vơi đầy.
Lớn khôn xa cách mẹ thầy
Con lên phố lạ nhớ ngày xa xăm
Canh thâu lệ vẫn chảy ngầm
Thương về quê mẹ mãi thầm ngóng trông.
Mặt trời thức giấc đằng đông
Ngủ sau dãy núi khuất trong dáng làng
Nắng ơi đừng nắng chói chang
Đất quê còn những mỡ màng nữa đâu.
Chung cư trăng đậu đỉnh đầu
Trăng nơi ấy có buồn rầu nhớ tôi?
Làng ơi tiếng dế gọi người
Thuở nao vọng lại dưới trời bao la.
QUẠT NAN
Võng ru con ngủ êm đềm
Quạt từ tay mẹ gió mềm câu ca
Tháng Năm nóng rát làn da
Rã rời chiếc quạt mẹ ta một đời.
Mẹ ngồi hong tóc giữa trời
Quạt nan phe phẩy rối bời tóc mây
Bao nhiêu sợi rụng hao gầy
Bấy nhiêu lo lắng rơi đầy quạt nan.
Mẹ về đội nắng chói chang
Ước mơ trĩu cả gánh hàng bán rong
Tiếng rao mòn mỏi phố đông
Xác xơ quạt những bụi hồng thế gian.
Con lên phố thị giàu sang
Điều hòa quạt máy xênh xang chỗ nằm
Năm canh đôi mắt đăm đăm
Nhớ thương tay quạt bổng trầm mẹ ru.
CỎ
Bình minh sưởi ấm mộ bà
Giọt sương đậu trắng cỏ gà vừa lên
Bà nằm dưới nấm đất hiền
Gội mưa tắm nắng từ miền ca dao.
Bà ơi vạt cỏ thương sao
Đầu xanh đôi mắt nghẹn ngào sương rơi
Hương trầm lan tỏa khoảng trời
Cúi đầu con vái ngàn lời trong tâm.
Con nghe lọn gió thì thầm
Bao năm cỏ đã bật mầm mà xanh
Cỏ ru bà giấc thơm lành
Hồn bà hay cỏ hóa thành mênh mông.
Lối con đi giữa cánh đồng
Cỏ may đan mãi vết lòng chưa khâu
Con nghe cỏ đã chuyển mầu
Hình như con thấy mùi trầu tỏa hương.
HẠT LÚA CỦA MẸ
Mẹ phơi hạt lúa vàng sân
Khô trăm hạt mẩy, héo ngàn hạt non
Giọt mồ hôi mặn lăn tròn
Rơi ngang hạt lúa gãy giòn làm đôi
Tháng Năm nắng chói mắt người
Lúa tươi mẹ đội giữa trời ban trưa
Sân nhà bóng nắng đong đưa
Mẹ đang chang những thiếu thừa sớm hôm
Lúa này thơm mãi thảo thơm
Dãi dầu mưa gió mẹ ôm vào lòng
Nâng niu từng hạt nhớ mong
Lúa hay tình mẹ mênh mông giữa trời.
CHA GÓI BÁNH CHƯNG
Mưa xuân thấm lạnh hiên thềm
Bánh chưng cha gói ấm niềm ước ao
Con ngồi nét mặt chiêm bao
Lá dong đỗ thịt thơm ngào ngạt thơm
Lạt mềm buộc sớm buộc hôm
Siết thương vào nhớ cha đơm vui buồn
Chắt chiu hạt nếp đầy khuôn
Run run như cuốc một vuông đất trời
Lá non cha gấp làm đôi
Che cho kín hết một đời nắng mưa
Lá lành bọc lá te tua
Nghĩa tình từ thuở ngày xưa cấy cày
Cha ngồi nắn nót bàn tay
Xòe ra mười ngón bấm ngày tính đêm
Bập bùng ngọn lửa đồng chiêm
Khét mồ hôi mặn cả đêm củi lùa
Bánh đầy ngoài chợ chẳng mua
Cha gìn giữ nét giao thừa ngày xuân
Cho con cháu những quây quần
Khói cay khóe mắt bần thần dạ con.
BÀ BỆN CHỔI RƠM
Bên thềm bà bện chổi rơm
Bện ngày lẫn tháng thảo thơm một đời
Rạ rơm quấn quýt bên người
Tay nhăn vệt khói giữa trời mênh mông.
Mặt trời sáng phía đằng đông
Rơm vàng quyện nắng bềnh bồng dưới sân
Bà ngồi đó nắng dưới chân
Nắng vàng quét những khó khăn đời bà.
Giàn thiên lý đã trổ hoa
Bà giờ khuất nẻo đường xa bóng chiều
Rạ rơm thương nhớ bà nhiều
Sân nhà vắng chổi quét điều đơn sơ.
Giỗ bà trong những giấc mơ
Bên thềm lá rụng xác xơ ngõ hiền
Bà ơi về với tổ tiên
Chổi rơm bà để một miền nhớ thương.
VẠI TƯƠNG CỦA MẸ
Mặt trời gửi nắng xuống sân
Hong khô cơm nếp trắng ngần ủ tương
Góc sân thấp thoáng nón chuông
Mẹ đang ủ nhớ phơi thương một đời.
Vại tương in một mảnh trời
Có mồ hôi mặn mẹ ngồi giữa trưa
Hơi men mốc cả nong thưa
Tỏa hương thơm ngọn gió đưa mẹ à.
Vại tương đã chuyển mầu ngà
Cho rau muống những đượm đà vị quê
Cha về đầy giỏ cá trê
Kho tương mẹ nấu khói mê chiều vàng.
Khói cong như dáng của làng
Mùi tương mẹ ủ chang chang nắng chiều
Đi xa con vẫn nhớ nhiều
Bát tương ăm ắp những điều thảo thơm.
TA VỀ VỚI PHỐ
Lại về phố của ta đây
Bao nhiêu vết bánh vòng quay cuộc đời
Vẫn lăn mà chẳng muốn rời
Phố ơi có mỏi lưng người hay không?
Ta về với phố chiều Đông
Gió lay lắt ngõ, mưa thông thốc đường
Vai gầy thương thế là thương
Liêu xiêu dáng nhỏ giờ phương trời nào.
Ta về phố vắng nao nao
Hàng cây xào xạc Thu vào mắt ai
Phố ơi “ngắn lại đường dài”
Cho người lữ thứ còn hoài niệm xưa.
Ta về phố nắng ban trưa
Bằng lăng tím Hạ ve thưa thớt buồn
Bàn tay níu thuở dại khôn
Nhặt cành phượng vỹ giận hờn ai kia.
Trở về sau những cơn mê
Đèn khuya hiu hắt nhạc tê tái sầu
Mưa Xuân lành lạnh canh thâu
Phố còng lưng chở mưu cầu thế gian.
