Góc quê

Cổng nhà bình yên…

01:08 30/01/2018 GMT+7

Trong giấc mơ đan xen những mảng màu ký ức, tôi ngỡ như chân mình vừa khẽ khàng bước qua bậc thềm của cánh cổng đơn sơ, trở về vun vén bao yêu thương bình dị nơi quê nhà yêu dấu.

Đêm nay, tự dưng lòng lại nhớ cánh cổng nhà mình, bước qua đó là ta có thể rũ bỏ bao tất bật ngoài kia mà về an yên trong vòng tay cha mẹ. Cánh cổng được ghép lại từ những thanh tre cũ, được cột chặt bằng từng sợi lạt dẻo dai. Ba đã tỉ mẩn dựng nên bằng bàn tay khéo léo, bàn tay hằn lên nhiều vết sần chai của nắng mưa nhọc nhằn…

Thấm đẫm hồn quê dung dị

Nhớ giàn hoa giấy rập rờn cánh mỏng trước cổng nhà mình. Hoa giấy mong manh, khẽ rung rinh giữa làn gió nhẹ nhàng, vừa rực rỡ với sắc hồng, sắc đỏ rạng ngời trong nắng, lại vừa mộng mơ với sắc tím man mác buồn. Dọc hai bên con đường nhỏ dẫn từ cổng vào nhà, chị đã khéo léo vun lên từng ô đất để trồng hoa. Mỗi lần đi ngang qua, bước chân tôi dường như chậm lại, lòng xuyến xao ngắm nhìn những cánh hoa mà nhớ về thời thơ ấu. Đôi lúc tôi ước giá như mình bé lại, được nằm xuống thảm cỏ xanh rì, dang cả chân tay ra mà mơ mộng nhìn trời mây lãng đãng. Vu vơ nhẩm lời một bài hát quen, rồi chìm vào giấc mộng ngọt ngào trong hương hoa dịu dàng phảng phất…

Chiếc cổng khiêm nhường chẳng phải cổng sắt rào cao bề thế, mà là cánh cổng tre đơn sơ chỉ cần đẩy nhẹ để mở vào, mỗi lần nhớ về tôi đều thấy bình yên. Bình yên bởi nó mộc mạc và thấm đẫm hồn quê dung dị. Bởi mở cánh cổng ra là bước chân mình đã tìm về nơi mà ta thuộc về, cho thoả thuê nỗi nhớ, thôi khắc khoải đợi chờ. Về múc gầu nước giếng mát lành mà rửa sạch những bụi bặm cuộc đời. Về cùng mẹ nhóm lên bếp lửa, nấu bữa cơm quê đạm bạc mà ấm nồng tình yêu thương. Rồi vác cuốc theo bước chân cha ra đồng, gieo hạt thóc vàng cho mùa sau no ấm…

Lưu giữ khoảng trời ký ức tuổi thơ

Cánh cổng ấy đã gắn bó với tôi qua bao mùa mưa nắng, cùng tôi lưu giữ cả khoảng trời ký ức tuổi thơ lung linh sắc màu. Nhớ những sớm mai khi trời vừa hửng nắng, từ phía cổng nhà đã vang lên tiếng gọi í ới của đám bạn rủ tôi cùng đi học. Nhớ những lần chờ mẹ đi chợ về, mong quà bánh mẹ cho mà nôn nao chạy ra tận cổng. Rồi một ngày cánh cổng ấy mở ra, để bước chân tôi được đến với những chân trời mơ ước, mang theo bên mình bao khát khao tuổi trẻ. Để một chiều thấy mình lạc lõng nơi xứ người xa lạ, bất chợt khoé mắt lại rưng rưng. Cánh cổng bao dung như lòng mẹ lại rộng mở đón bước chân tôi trở về. Đứng trước cánh cổng nhà mình, xa xót nghĩ về những vất vả của mẹ cha, nhớ ngày đầu tiên khăn gói lên thành phố trọ học, lòng tự dưng chùng xuống nghẹn ngào. Nơi cánh cổng có giàn hoa giấy bình dị ấy, ánh mắt mẹ vẫn nhìn ra mà ngày đêm trông ngóng đứa con trở về…

Tìm về nơi mà ta thuộc về.

Cố chèo chống để vượt qua bao ghềnh thác cuộc đời, lúc vấp ngã chỉ muốn tìm về hơi ấm sau cánh cổng bình yên. Ở nơi thị thành tấp nập, tôi chỉ thấy những chiếc cổng làm từ bê tông sắt thép, suốt ngày im lìm đóng chặt. Không biết phía sau cánh cổng ấy là gì, một gia đình hạnh phúc ấm êm, hay đã nguội lạnh, chẳng còn mặn mà như lúc trước? Chỉ biết lòng dâng lên một nỗi buồn hoang hoải, miên man nỗi nhớ quê nhà da diết khôn nguôi…

Và cánh cổng bình dị vẫn lặng lẽ ở đó, nâng bước chân tôi về với cổ tích dịu hiền, với vòng tay che chở ấm áp của mẹ, với cội nguồn yêu thương…

Trần Thiên

Tin cùng chuyên mục
Tin khác