Góc quê

Cánh diều tuổi thơ

17:50 25/06/2017 GMT+7

Trong bốn mùa, có lẽ mùa hè luôn cập bến một cách vội vàng, rõ rệt nhất thì phải. Thời tiết chỉ mới chớm hạ thôi, song ta lại bắt gặp những vạt nắng gay gắt thả trôi khắp mọi nơi, làm bao bước chân ngại xuống đường. Phải chờ đến khi ráng chiều buông, người ta mới sẵn sàng chạy xe thong dong hay tản bộ trên các ngã phố thân quen…

Con diều ấu thơ thuở nào

Như bao người giữa thành phố lớn có phần xô bồ, chật chội và hối hả này, tôi với nhỏ bạn thân cũng dành ra ít thời gian để tận hưởng, hít thở khí trời thoáng đãng, mát mẻ sau bao nhiêu tất bật trong công việc khi chiều buông. Hai đứa ở dưới quê nhà cạnh nhau, đi học với nhau, có cùng tuổi thơ, cùng ước mơ hoài bão, cùng rong ruổi và làm việc nơi phố thị, và giờ đây, lại cùng nhau thư giãn.

Quảng trường ngày cuối tuần thật đông, có tiếng trẻ con vui vẻ cười đùa rôm rả; có tiếng bảo ban ân cần của những người mẹ trẻ theo sát đứa con bé bỏng đang mê mẩn với các trò chơi xích lô, ô tô điện; có tiếng nhắc nhở trìu mến của đôi vợ chồng cao niên; có tiếng chào nhau vồn vã của những người lạ lẫm bỗng hóa nên thân quen nhờ chiều chiều ra đây hóng mát… Trước mắt, tất cả đều ồn ào đến mức khiến ta thêm áp lực, ấy vậy mà, tôi lại cảm thấy hết sức dễ chịu, có gì đó rất gần gũi, ấm cúng tình người… Đang mải đảo mắt một lượt qua những gương mặt chưa quen, cái Hoa ngồi ngay bên cạnh bỗng vỗ liên tục vào vai tôi, làm tôi giật thót, vì nó cứ: “Ni, mày nhìn kìa, diều trắng đấy…! Kia kìa, mày thấy không?”.

Tôi nhìn theo hướng ngón tay của nhỏ bạn vừa chỉ. Không quá khó để phát hiện một cánh diều giấy làm từ vở học trò lẫn giữa những con diều đủ màu sắc, kiểu dáng đang chao liệng trên nền trời cao rộng. Mắt hai đứa bắt đầu đuổi theo con diều đặc biệt ấy không chớp, cứ như thế, chúng tôi sợ nó sẽ trốn khỏi tầm mắt của mình giữa bao cánh diều muôn vẻ khác. Thật không ngờ, qua bao năm, tôi vẫn có thể một lần nữa nhìn thấy con diều ấu thơ thuở nào…

Dù xưa hay nay, thả diều vẫn là trò chơi rất được lũ trẻ ưa chuộng. Cảm giác nhìn từng cánh diều bay cao, bay xa giữa bầu trời trong xanh, khiến chúng tôi tưởng chừng chính mình đang được tự do sải rộng cánh bay. Rất tuyệt vời! Ngày ấy, trên nền trời quê tôi chẳng có các con diều xanh xanh đỏ đỏ bắt mắt như bây giờ, mà nếu có thì đó cũng chỉ là những nét vẽ nguệch ngoạc, vụng về được tô bằng loại màu sáp học trò, màu sắc của nó tuy rạng rỡ nhưng khi lên cao lại trở thành mảng màu nhợt nhạt nên không có gì nổi bật hơn so với những con diều khác.

Khơi dậy ký ức một thời hồn nhiên

Vì ba mẹ thường xuyên bận bịu với công việc đồng áng nên con diều bấy giờ thường là diều thủ công do mỗi đứa tự làm. Thêm nữa, trẻ con chúng tôi cũng không có nhiều tiền để sắm cho mình một con diều thật đẹp, dù vậy, hài lòng với những gì mình đang có, lũ trẻ quê cũng chẳng cần mơ sở hữu loại diều đủ sắc màu đương bán tại các cửa hàng tạp hóa. Cách làm diều khá đơn giản, không kén người làm là trai hay gái, bởi thế tôi và cái Hoa lúc bé cũng tự trang bị cho mình hai con diều. Chúng tôi thường sử dụng bìa vở học sinh, giấy báo cũ và cuộn chỉ để làm. Diều của hai đứa hay bị lạc mất vì đứt chỉ, nhưng thay vì buồn, đứa nào cũng chuyển sang trầm trồ, ngắm nghía những con diều đang uyển chuyển trên nền trời của lũ con trai.

Đa phần, tụi con trai hay thi thố thả diều nên đầu tư khá kĩ vào việc làm đầu diều. Đầu diều được cách điệu thành hình thoi, hình tròn, hình chim, hình cá hoặc vẽ hình, tô màu thêm cho cánh diều đẹp đẽ, thu hút ánh nhìn của các cổ động viên trong xóm. Dây dùng để giữ và điều khiển diều là loại cước mỏng nhưng rất chắc chắn, có thể tha hồ điều khiển cho diều vút cao và sử dụng được rất nhiều lần. Những con diều mạnh mẽ ấy chỉ chờ dịp thể hiện và nhận danh hiệu “diều tướng” nếu có màn trình diễn xuất sắc nhất… Tuy cách làm đơn giản, song cánh diều năm nào cũng bay cao chẳng kém.

Lúc này, ở quê tôi có lẽ mọi người đã gặt lúa xong, không biết trên cánh đồng có còn những con diều bay trắng trời hay không? Ngày bé, để diều không bị vướng vào nhà cửa hay cây xanh, cánh đồng bao la được chọn là nơi thả diều lý tưởng nhất. Những thân rạ lổm chổm sau mùa gặt nhanh chóng được san bằng chỉ qua hai đến ba lần chúng tôi chơi thả diều. Nhớ về trò chơi thả diều, tôi nhớ cả tiếng đùa giỡn, tiếng cười nói vồn vã cùng những trò chơi tập thể khác, như: đuổi bắt, rồng rắn lên mây, giật cờ… vui nhộn. Tuy nhiên, tôi vẫn dành cảm tình cho trò thả diều hơn cả. Tôi thích nhìn ngắm con diều bay cao nhất và gửi vào bao la ước mơ của riêng mình…

Một con diều khác biệt giữa bao cánh diều nổi bật khác nơi thành phố sôi động này lại có thể khơi dậy ký ức một thời hồn nhiên trong tôi. Giữa nhịp sống hối hả, chẳng thể ngờ rằng, vài phút giây ru lòng bằng kỷ niệm lại giúp cho bản thân cảm thấy nhẹ tênh, bình yên đến vậy. Trên con phố tấp nập người xe qua lại, có những bước chân an lạc, thảnh thơi…

Thanh Ngân

 

Tin cùng chuyên mục
Tin khác